Số lượt truy cập

8197177

/ Tin tức

​THỰC HÀNH TIẾT KIỆM – Ý THỨC VÀ VĂN HÓA

"Tích tiểu thành đại, góp gió thành bão" – câu tục ngữ xưa không chỉ dạy ta biết quý trọng từng đồng xu, từng hạt thóc, mà còn chất chứa một triết lý phát triển sâu xa: sức mạnh lớn luôn khởi nguồn từ những tiết kiệm nhỏ.

Trong bối cảnh đất nước đang bước vào một giai đoạn phát triển mới với khát vọng hùng cường ngày một rõ nét, Tổng Bí thư Tô Lâm đã chọn đúng thời điểm để công bố bài viết "Thực hành tiết kiệm". Bài viết không chỉ là một lời hiệu triệu đạo đức, mà còn là một định hướng chiến lược về quản trị quốc gia hiện đại – nơi tiết kiệm được nhìn nhận như một giá trị nền tảng, một năng lực thiết yếu và một động lực quan trọng để đi tới thịnh vượng. Tiết kiệm phải trở thành văn hóa, phải giáo dục về ý thức tiết kiệm đối với mỗi công dân.

Tiết kiệm – Một phẩm chất văn hóa cốt lõi của dân tộc Việt Nam

Tiết kiệm không phải là khái niệm ngoại nhập. Nó là tinh thần đã được tôi luyện qua những tháng năm thiếu thốn, qua truyền thống "thắt lưng buộc bụng" để nuôi chí lớn. Trong những năm chiến tranh, đất nước ta đã chiến thắng không chỉ nhờ lòng dũng cảm, mà còn nhờ biết dành từng hạt gạo, từng hạt muối cho tiền tuyến.

Tổng Bí thư đã khéo léo khơi dậy dòng mạch ấy khi dẫn lại lời Bác Hồ: "Tiết kiệm là quốc sách, là sức mạnh của dân tộc." Tiết kiệm là giá trị sống – một dạng "trí tuệ thực tiễn" mà người Việt đã sớm tích lũy. Chính vì thế, thực hành tiết kiệm là sự trở về với bản chất tốt đẹp của văn hóa dân tộc.

Tiết kiệm – Nguyên lý phát triển và thước đo của năng lực quản trị

Tư tưởng chủ đạo của bài viết của Tổng Bí thư Tô Lâm nằm ở một điểm đột phá: tiết kiệm và chống lãng phí không chỉ là trách nhiệm cá nhân, mà là phương thức quản trị quốc gia. Khi Tổng Bí thư viết: "Tiết kiệm là trụ cột để đi tới thịnh vượng", ông đang nâng tiết kiệm lên tầm một nguyên lý phát triển, chứ không chỉ là một lời răn dạy đạo đức thông thường.

Các quốc gia tiên tiến đều thấu hiểu điều này. Singapore – từ một hòn đảo nhỏ không tài nguyên, đã trở thành trung tâm tài chính – nhờ vào khả năng "tiết kiệm thông minh": tiết kiệm không gian, tiết kiệm chi phí quản trị, tiết kiệm thời gian của doanh nghiệp bằng chính sách minh bạch, hiệu quả. Nhật Bản – đất nước chịu nhiều thiên tai – cũng xây dựng một văn hóa tiết kiệm đến tận tế bào xã hội. Tiết kiệm trở thành chuẩn mực sống và là công cụ để phòng ngừa rủi ro.

Việt Nam – một đất nước còn đang phát triển – lại càng cần tiết kiệm như một lẽ sống và một chiến lược. Mỗi đồng vốn chi ra từ ngân sách, nếu không được giám sát chặt chẽ, sẽ là sự lãng phí không chỉ về vật chất, mà còn là sự xói mòn lòng tin của nhân dân. Vì thế, như Tổng Bí thư khẳng định, tiết kiệm là "một chuẩn mực của đạo đức công vụ" và cũng là chỉ báo về năng lực điều hành, lãnh đạo.

Chống lãng phí – Trận tuyến mới của kỷ cương

Một trong những luận điểm sắc sảo nhất của bài viết là: "Lãng phí nguy hiểm không kém tham nhũng." Đây là sự thật thường bị che mờ. Người ta dễ thấy tham nhũng vì nó có tên, có mặt, có hình thức tư lợi rõ ràng. Nhưng lãng phí thì ẩn mình trong hệ thống: trong các công trình đội vốn, trong quy hoạch treo, trong những hội nghị không cần thiết, trong hệ thống thủ tục chồng chéo và bộ máy cồng kềnh.

Tổng Bí thư không dừng lại ở "chẩn đoán", mà đã đưa ra con số minh chứng đầy thuyết phục: việc tinh gọn tổ chức bộ máy giúp tiết kiệm hơn 20.000 tỷ đồng mỗi năm – và con số này có thể lên tới 30.000 tỷ đồng từ sau năm 2030. Tiết kiệm, trong quan điểm của người đứng đầu Đảng, phải được lượng hóa, giám sát và định chế hóa.

Lãng phí là "kẻ thù giấu mặt" của phát triển. Nó rút ruột nguồn lực quốc gia mà nhiều khi không để lại chứng cứ cụ thể. Do đó, chống lãng phí không chỉ là nhiệm vụ hành chính – mà là một trận tuyến kỷ cương: nơi đòi hỏi sự tự soi, tự sửa của từng cán bộ, từng đơn vị; nơi cần sự lên tiếng và giám sát của nhân dân.

Tiết kiệm là biểu hiện của tầm nhìn và tinh thần kiến tạo

Trong bối cảnh nguồn lực có hạn nhưng kỳ vọng lại rất lớn, thực hành tiết kiệm trở thành lối đi thông minh nhất. Một quốc gia vươn lên không phải bằng cách chi tiêu nhiều, mà bằng cách sử dụng thông minh những gì mình có. Nhưng tiết kiệm không phải là co lại, mà là tạo ra dư địa để đầu tư đúng nơi, đúng lúc, hiệu quả nhất.

Đặc biệt, bài viết đã đặt ra một yêu cầu quan trọng: phải tiết kiệm bằng cả hệ thống – từ thể chế, bộ máy, thủ tục đến văn hóa công vụ. Không thể có tiết kiệm nếu luật pháp còn sơ hở, nếu tổ chức còn trùng lắp, nếu cán bộ còn hành xử vô trách nhiệm. Muốn tiết kiệm thật, phải dũng cảm cải cách thật.

Ở tầm cao ấy, tiết kiệm chính là biểu hiện của tư duy kiến tạo và năng lực hoạch định chiến lược. Một người lãnh đạo giỏi không chỉ tạo ra thêm tài nguyên, mà còn biết bảo vệ và sử dụng hiệu quả tài nguyên đã có.

Tiết kiệm để đi xa, chống lãng phí để đi đúng

Bài viết "Thực hành tiết kiệm" của Tổng Bí thư Tô Lâm không chỉ khơi dậy một giá trị đạo đức truyền thống, mà còn mở ra một tư duy phát triển hiện đại. Nó là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa đạo lý và kỹ trị, giữa bản sắc và cải cách.

Chúng ta đang sống trong một thời đại mà từng đồng ngân sách, từng tấc đất, từng giờ làm việc đều phải được tính toán như nguồn lực chiến lược. Tiết kiệm – nếu được thực hành từ trái tim đến thể chế – sẽ không chỉ làm giàu quốc gia, mà còn làm giàu lòng tin, kỷ luật và văn minh.

Và vì thế, tiết kiệm không thể chỉ là một chiến dịch. Nó phải trở thành một tinh thần quốc dân – lan tỏa từ người lãnh đạo cao nhất cho đến từng công chức, từng doanh nhân, từng người dân bình thường. Đó là con đường chắc chắn nhất để đất nước phát triển giầu mạnh, văn minh, người dân ngày càng ấm no hạnh phúc.